Những đóa hoa chỉ bằng ngón tay út ,nhưng lá và hoa tràn trề nhựa sống.
Đó về-áo chớ cầm tay
Để đây mựơn đắp-nhớ ngày sầu đưa
Đó về- mong nắng đừng mưa
Kẻo chân đó lấm sớm trưa chợ đời
Đó về-cánh nhạn mù khơi
Để đây làm gío´ chơi vơi dậm dài
Đó về- hương tóc đừng phai
Để đây gĩư mãi nụ lài chùm ngâu
Đó về-bến cạn sông sâu
Để đây lòng bắc nhịp cầu đó sang
Đó về-bên ấy đò ngang
Để đây làm sóng trường giang vỗ thuyền
Đó về-hát giọng chim khuyên
Vườn đây rụng trái muộn phiền đó ơi
Đó về--đây nhớ ...đó thôi
Nhớ câu đó dạ-nhớ lời đó thưa
đó về-cầu nắng đừng mưa
Kẻo đây nhớ chuyện ngày xưa...khóc thầm.
(thơ Phan thị Ngôn Ngữ )
No comments:
Post a Comment