Bao nhiêu lá vàng dồn xuống Dốc Mơ,mỗi lần có xe chạy ngang là bay tung lên như những cánh bướm.
thế rồi cuộc đời là
những cuộc tình chia xa
đi lạc về những phía không đường về
đứng ở ngoài đầu rừng
đứng ở đầu con sông
nhớ về con đường cũ mênh mông,mênh mông.
hỡi người tình xa xăm
có buồn ra mà ngắm
con đường thảnh thơi nằm
No comments:
Post a Comment